Cho đến lúc này, mình chính thức phó thác hết các công việc ngoài quê cho Má và Vy, muốn chọn gì chọn, màu gì, kiểu gì cũng được. Mình chỉ tới ngày về làm cô dâu mà thôi, ai nhìn dô chê dân event đồ gì kệ nha, mệt quá, không làm giùm đừng có nói :v
Công sức mình nhịn đói nhịn khát, tọng 1 lít bưởi ép mỗi ngày giảm được 3kg chưa kịp mừng thì 2 ngày cuối tuần nó lên lại 2kg. Cuối tuần này chú rể không đi làm mà ở nhà chở mình đi vòng vòng mua sắm, phát thiệp. Mình có thể nhịn đói được còn con Bò thì không. Thế là sáng ăn, trưa ăn, chiều ăn. Lúc ăn mình đều bỏ hết carb qua cho bạn kia, mình chỉ ăn thịt thà, rau cỏ thôi... vậy mà nó cũng lên kg huhu
Cuối tuần mưa gió, 2 đứa phải lặn lội ngoài đường và ước gì không có đám cưới để nằm dài ở nhà ngủ nghỉ, ăn uống, chơi game thooiiiiii
Có phải cô dâu nào cũng như mình không, càng gần tới ngày càng muốn dẹp đi cho rồi. Tưởng tượng cảnh vật vờ cả đêm trên xe về quê (xe đi chơi thì vui nhưng xe về đám cưới thì mệt) rồi ròng rã 2 ngày trời đón họ, rước dâu, chạy qua chạy về Quy Nhơn - Quảng Ngãi chắc cô dâu chú rể không còn hơi sức đâu mà đếm tiền quá...
Nếu tự nhận mình là người của công việc thì hơi lố, nhưng thấy việc là mình ham chịu không nổi, bay vào làm cuồn cuộn. Nhưng mà mấy ngày này, công việc thì gấp gáp, đầu óc thì phân tán, sốt ruột không kể sao cho siết. Rồi sao nhiêu job freelance, bao nhiêu cơ hội buôn bán đều bị pending hết... vừa tiếc, vừa tức. Mình mà ôm xô là đang cảnh cho vàng cho tiền có người gọi hỏi bài, dí deadline thì khổ :)) Thôi đợi đấy, nhân tài không thiếu cơ hội haha
Sau đám cưới, nhất định mình phải viết lách lại đàng hoàng, không có than khóc bấn loạn như mấy cái Nhật ký cô dâu này nữa. Văn chương sắp xếp quy cũ, lật lại nghề viết, nuôi tiếp mộng nhà văn hahaha
Điều mình lo lắng nhất bây giờ là đám cưới không ai đi :D Xưa giờ mình nổi tiếng ăn chơi la liếm nên bạn bè quá nhiều, số lượng khách mời của mình gần gấp đôi của Bảo. Mình vô cùng áy náy nhưng không thể nào khác hơn, vì mình còn muốn mời thêm, mời thêm, mời thêm... Sau đám cưới nhất định mình phải viết một bài bố cáo xin lỗi toàn dân, mong bà con thông cảm vì quy mô tiệc có hạn nên chỉ có thể gửi thiệp hồng cho bấy nhiêu, chứ thực ra mình muốn mời hết bạn bè thân quý bấy lâu.
Sau rất nhiều chuyện, điều mình muốn ghi nhớ nhất là "biết ơn". Mình thực sự biết ơn người thân, bạn bè luôn ở bên cạnh giúp đỡ mình. Mình luôn cảm thấy biết ơn vì những điều đó. Có thể những người giúp mình họ không khi nào cần đến sự giúp đỡ của mình nhưng với lòng biết ơn mình luôn ở đó và sẵn sàng giúp đỡ khi họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét