Những ngày này, mình tự ném bản thân vào tình huống khó chịu. Đó là tình huống phải làm một việc vô cùng vô nghĩa đó là đám cưới. Mình cho rằng đám cưới vô nghĩa, hoặc ít nhất đám cưới của mình vô nghĩa vì nó không còn mang ý nghĩa kết hôn như nó vốn dĩ. Tụi mình về sống với nhau, được gia đình 2 bên công nhận, chỉ cần 1 tờ giấy đăng kí kết hôn để nhắc nhở trách nhiệm của 2 đứa. Vậy là vô vàn hôn nhân rồi, cần chi đám tiệc linh đình. Ngày trước, trai gái đến với nhau khó khăn, đám cưới rình rang để gia đình, xã hội công nhận. Bây giờ, những điều đó quá cũ kĩ và đã có cách thức hợp tình hợp lý hơn thay thế rồi. Đám cưới chỉ còn là nhu cầu không phải là luật pháp. Mà đã là nhu cầu thì ai có nhu cầu làm thì làm, ai không có nhu cầu thì dẹp. Trớ trêu thay, dường như mọi người đều có nhu cầu còn cô dâu thì không, không, không, không hề, không một chút nào!!!!!!!
Mình ghét cay đắng cảm giác bị sắp đặt. Dù là sắp đặt vào đống vàng hay đống cứt mình đều ghét. Đám cưới cho mình cảm giác bị sắp đặt đến mức nghẹt thở. Cô dâu giống như hình nộm đến ngày chưng diện lòe loẹt lên đeo vàng, cươi tươi chụp hình.
Điều làm mình ghét đám cưới nhất là nó làm tình cảm 2 đứa mình sứt mẻ. Mình không nhớ đây là lần thứ mấy tụi mình cãi nhau, giận hờn, trách móc vì chuyện đám cưới. Cảm xúc ngay lúc này của mình là chỉ muốn bỏ trốn, không phải làm cô dâu, không phải trét son phấn lên mặt, không phải trải qua bao nhiêu lễ nghi thủ tục nữa. Mình chỉ muốn làm người yêu, làm con và làm tốt các vai trò khác trừ cô dâu. Chức danh chỉ hữu dụng 1 lần duy nhất mà ám hại cảm xúc cả 1 đoạn đời. Mình không chấp nhận, không hề chấp nhận.
Cho tới bây giờ, đám cưới là chuyện bất lực nhất cuộc đời mình. Dù mình có cố vùng vẫy bao nhiêu thì vẫn không thể tung ra khỏi xiềng xích đạo nghĩa.
Còn 2 ngày nữa thôi là mình chính trở thành cô dâu. Người đó không phải là mình đâu, vì thậm chí cô ta còn không được nói lời nào trong cái ngày người ta xếp cho cô làm nhân vật chính ! Khi không thể đấu tranh được nữa, mình dùng chút ý chí còn lại để chịu đựng. Chịu đựng những ngày yêu thương biến chất thành bất đồng, tranh cãi, chịu đựng những sắp đặt hiển nhiên của người khác, chịu đựng tất cả mọi thứ kể cả những cơn buồn bực của vị hôn phu.
Ở giây phút này, mình nhớ người đàn ông của mình từ nhiều năm trước. Người đã bỏ mình đi không một lời tạm biệt. Người đã để mình tự lớn lên không có sự bảo bọc của người cha. Ngày hôm đó, nhiều người sẽ nhắc đến người đó, nhắc đến đoạn đường ngắn chúng ta đã đi với nhau và nhắc đến đoạn đường sắp tới có một người đàn ông khác sẽ đi cùng mình.
Những đêm ròng mình không thể chợp mắt, rồi lại giàn dụa nước mắt gõ lách tách những câu than trong tiếng ngáy pho pho của người ban ngày tỏ ra lo toan sốt vó. Mình tự tin chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của bản thân nhưng dù sao, sóng nhỏ vẫn chòng chành con thuyền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét