Sở dĩ ra đời cái #4' này là vì có 1 cái #4 tan thương khốc liệt mà có lẽ nhiều năm sau này, khi cô dâu thấy rằng những đau thương dằn vặt bây giờ không còn xá chi nữa thì mới đăng.
Tối, cô dâu mệt mỏi về nhà sau những ngày chạy việc cho cả tháng để làm... cô dâu.
Đêm, cô dâu tiếc nuối viết cho hết blog #4 - 10 ngày bên trái để kể lể miên man những sự tình. Càng viết, cô dâu càng moi móc ruột gan, càng tự làm tan nát cõi lòng đến nỗi bật khóc không kịp chấm câu.
Cả đêm ngồi rấm rứt trong toilet nghĩ rằng tại sao mình phải sống những ngày như thế này? Cuộc đời mình nếu tiếp tục như thế này thì mình sẽ phải chấm dứt thôi
Mình không được di truyền cái gen chịu đựng như Má mình. Mình ghi nhớ câu nói của Tâm Phan "Chồng vẫn có thể phản bội mình, con cái vẫn có thể bất hiếu, dù mình có hi sinh cả cuộc đời cho họ..."
Mình nhớ điên cuồng những chuyến đi...
Cho đến giờ và chắc là đến cuối cùng, mình vẫn sẽ giữ suy nghĩ, mỗi người phải và chỉ sống với chính bản thân họ, dù học có cha mẹ, có bao nhiêu vợ chồng, bao nhiêu con, thì họ vẫn phải sống với chính bản thân họ mà thôi. Mỗi người đều làm những điều mà họ muốn, đừng viện lý do này nọ xa xôi, khi bạn đã quyết định làm gì thì bản chất đó là điều bạn muốn. Khi bạn không thể đi xa, không phải vì bạn không có tiền, thiếu thời gian mà vì bạn không muốn. Nếu bạn muốn, tiền có thể kiếm được và dành dụm, thời gian có thể sắp xếp và dành dụm. Chỉ có những người rồi họ sẽ già nua và chết đi không đợi đến khi bạn đủ tiền và thời gian để đi gặp họ. Chỉ có bây giờ khi bạn còn có thể đi và nếm trải chứ không phải là khi mắt mờ chân yếu, uống thuốc sống qua ngày. Những điều bình thường đó mình cứ phải nhai đi nhai lại vì mãi mình vẫn chưa làm được.
Cô đơn là 1 điều hiển nhiên. Nếu không tự khuếch đại nỗi cô đơn đó lên thì nó là sự độc lập và tự lập.
Cuộc đời mình vẫn đó mà mình đã đâu mất rồi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét