Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014
#10 Nhật ký cô dâu - Những ngày cho cảm xúc phiêu bạt
Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014
#9 Nhật ký cô dâu - Ngày vu vi
Oimeoi! Cô dâu = Đuối.
Từ việc thức khuya chuẩn bị đến việc dậy sớm trang điểm; từ giày cao gót đến mấn đội đầu; từ đứng làm lễ đến đi chào bàn... tất cả đều cực hình huhu. Em chỉ biết khóc thôi!
Bây giờ là 2 giờ sáng ngày phải đưa dâu ra nhà trai. 2 giờ sáng đó!
Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014
#8 Nhật ký cô dâu - 9 giờ bên trái
Còn mấy tiếng nữa là chính thức làm cô dâu, cảm xúc lúc này của mình là... đói bụng quá :)) Cả ngày chạy ngược xuôi cũng ăn nhưng giờ bụng nó đói.
Hôm nay, mình mới có cảm giác mai là ngày cưới :v vì trước đó cứ giống về quê chơi chơi thôi. Đi gặp cô chủ nhiệm cấp 3, gặp đám bạn cấp 3 mới thấy mình lấy chồng sớm hehe
Con Muội bưng quả cho mình. Nó lăn ra ngủ khì rồi vì cơn cảm. Mai nó sẽ hì hục chụp cho bộ phóng sự cưới, cho đáng công cô nhà báo và cái máy mượn của chồng con bạn :v
Mấy đứa bạn của con em mình đang tụ tập bà tám chưa chịu ngủ. Thấy cảnh giống mình ngày bưng quả cho chị, dì những năm trước. Kể ra cuộc đời cuxbg chỉ có bấy nhiêu thôi nhỉ, lần lượt, lần lượt.
Mai sẽ có mấy đứa em lóc nhóc cho xách giỏ hoa vì chưa đủ tuổi bưng quả với cả bưng không nổi. Haha mấy ẻm sẽ sung sướng lắm và tưởng mình là nhân vật quan trong trong đám cưới chị Na. Rồi mấy ẻm sẽ kể đi kể lại nhiều lần sau đó về chiến tích xách váy, xách hoa, tung kim tuyến. Cho mấy ẻm làm màu tí là điều binh khiển tướng răm rắp ngay, khỏi quậy phá long nhong hay chèo chẹo làm phiền người lớn, đã thế lại còn khoái. Thiệt là dễ dụ há há
Nhà cửa cũng đã trang trí hết rồi, chờ mai trang trí cô dâu nữa là xong.
Mai nay tự nhủ lòng, nhủ mặt không được nhăn, phải tươi cười. Con Cú nó cưới rồi nó bảo vậy.
Còn tùm lum tà la thứ khác nữa mà giờ chữ nghĩa nó bay biến hết rồi. Thôi hẹn những blog sau.
Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014
#7 Nhật ký cô dâu - 1 ngày bên trái
Ngày cô dâu (mới có thời gian rảnh) đi làm đẹp.
Mình vô cùng ngưỡng mộ các bạn đẹp bởi vì làm đẹp là điều vô cùng tốn thời gian, công sức và lòng kiên nhẫn.
Mình xách đầu đi nhuộm chân tóc, sau khi bị gội đầu cào xào xạc, trét thuốc nhuộm lên... oimeoi... nó rát cứ cảm giác bị cạo đầu bôi vôi vậy. Chuyển tiếp qua hấp dầu cái đống rơm trên đầu, trời ơi nó nóng mấy cái chỗ rát hồi nãy á... huhu. Hấp dầu xong mình phải đem đầu đi xả lại, lại bị cào mấy chỗ rát và nóng lúc nãy...
Rồi, mình cũng làm móng tay, móng chân. 8 tỉ năm không làm, giờ 10 đầu ngón tay cứ như mới bị lăng trì vậy...
Nhiêu đó thôi ngốn mất tiếng rưỡi của mình rồi. Mà mình thấy mấy bạn đẹp làm chuyện ấy mỗi ngày, mỗi tuần. Thật ngưỡng mộ mấy bạn đẹp quá. Mình lười và thiếu kiên nhẫn quá nên mình đỡ đẹp hơn mấy bản cũng dễ hiểu.
Tiếp nối chuyện làm đẹp, mình kể tiếp chuyện trang điểm cô dâu. Ta nói tìm đc người qua đảo làm lú tờ mờ sáng rồi còn phải theo xe ra Quảng Ngãi nữa là bao hiếm như thú luôn.
Rồi xung quanh ba cái chuyện quần áo, hoa hòe, trang điểm trang trí thôi mà nó rộn ràng hết cả mệt mỏi.
Làm đẹp thậy khó!
Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014
#6 Nhật ký cô dâu - 2 ngày bên trái
Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014
#5 Nhật ký cô dâu - 4 ngày bên trái (là rất gần rồi đó)
Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014
#4' Nhật kí cô dâu - 9 ngày bên trái
Tối, cô dâu mệt mỏi về nhà sau những ngày chạy việc cho cả tháng để làm... cô dâu.
Đêm, cô dâu tiếc nuối viết cho hết blog #4 - 10 ngày bên trái để kể lể miên man những sự tình. Càng viết, cô dâu càng moi móc ruột gan, càng tự làm tan nát cõi lòng đến nỗi bật khóc không kịp chấm câu.
Cả đêm ngồi rấm rứt trong toilet nghĩ rằng tại sao mình phải sống những ngày như thế này? Cuộc đời mình nếu tiếp tục như thế này thì mình sẽ phải chấm dứt thôi
Mình không được di truyền cái gen chịu đựng như Má mình. Mình ghi nhớ câu nói của Tâm Phan "Chồng vẫn có thể phản bội mình, con cái vẫn có thể bất hiếu, dù mình có hi sinh cả cuộc đời cho họ..."
Mình nhớ điên cuồng những chuyến đi...
Cho đến giờ và chắc là đến cuối cùng, mình vẫn sẽ giữ suy nghĩ, mỗi người phải và chỉ sống với chính bản thân họ, dù học có cha mẹ, có bao nhiêu vợ chồng, bao nhiêu con, thì họ vẫn phải sống với chính bản thân họ mà thôi. Mỗi người đều làm những điều mà họ muốn, đừng viện lý do này nọ xa xôi, khi bạn đã quyết định làm gì thì bản chất đó là điều bạn muốn. Khi bạn không thể đi xa, không phải vì bạn không có tiền, thiếu thời gian mà vì bạn không muốn. Nếu bạn muốn, tiền có thể kiếm được và dành dụm, thời gian có thể sắp xếp và dành dụm. Chỉ có những người rồi họ sẽ già nua và chết đi không đợi đến khi bạn đủ tiền và thời gian để đi gặp họ. Chỉ có bây giờ khi bạn còn có thể đi và nếm trải chứ không phải là khi mắt mờ chân yếu, uống thuốc sống qua ngày. Những điều bình thường đó mình cứ phải nhai đi nhai lại vì mãi mình vẫn chưa làm được.
Cô đơn là 1 điều hiển nhiên. Nếu không tự khuếch đại nỗi cô đơn đó lên thì nó là sự độc lập và tự lập.
Cuộc đời mình vẫn đó mà mình đã đâu mất rồi?