Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

#10 Nhật ký cô dâu - Những ngày cho cảm xúc phiêu bạt

Những ngày tất bật chuẩn bị, 2 ngày chính thức làm cô dâu, con bé sống đầy cảm xúc như mình cứ ngỡ là sẽ lâm ly bi đát cho những ngày trọng đại đó. Nhưng cuộc đời có khi phũ phàng quá, mọi thứ dồn dập và trôi qua quá nhanh để cô dâu kịp cảm nhận được gì.

Những ngày chuẩn bị, chỉ kịp thức gần sáng tâm sự với Má đêm trước đám cưới. Nói là tâm sự chứ đâu đó cũng là cuộc nói chuyện bình thường, cô dâu cố gắng tỏ ra mình trưởng thành qua vài câu chuyện phiếm. Rồi sáng, thấy hối hận vì hồi hôm thức quá khuya :v ngủ chưa kịp vào giấc đã phải mò dậy vật vờ đưa mặt cho người ta trét phấn.

Đám cưới bị xẻ ra làm hai nên cảm xúc phiêu bạt theo con đường dài Quy Nhơn - Quảng Ngãi. Cũng chẳng mấy cảm giác chia tay mẹ, gia đình về nhà chồng, chỉ còn lại thủ tục phải làm cho xong. Ôi! Chỉ đâu giây phút chú thợ ảnh dàn dựng để quay cảnh mẹ dặn dò con gái trước lúc gả về nhà người ta, hai mẹ con sụt sùi chốc lát để hiểu những điều vốn dĩ vậy thôi. 




Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014

#9 Nhật ký cô dâu - Ngày vu vi

Oimeoi! Cô dâu = Đuối.
Từ việc thức khuya chuẩn bị đến việc dậy sớm trang điểm; từ giày cao gót đến mấn đội đầu; từ đứng làm lễ đến đi chào bàn... tất cả đều cực hình huhu. Em chỉ biết khóc thôi!
Bây giờ là 2 giờ sáng ngày phải đưa dâu ra nhà trai. 2 giờ sáng đó!

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

#8 Nhật ký cô dâu - 9 giờ bên trái

Còn mấy tiếng nữa là chính thức làm cô dâu, cảm xúc lúc này của mình là... đói bụng quá :)) Cả ngày chạy ngược xuôi cũng ăn nhưng giờ bụng nó đói.

Hôm nay, mình mới có cảm giác mai là ngày cưới :v vì trước đó cứ giống về quê chơi chơi thôi. Đi gặp cô chủ nhiệm cấp 3, gặp đám bạn cấp 3 mới thấy mình lấy chồng sớm hehe

Con Muội bưng quả cho mình. Nó lăn ra ngủ khì rồi vì cơn cảm. Mai nó sẽ hì hục chụp cho bộ phóng sự cưới, cho đáng công cô nhà báo và cái máy mượn của chồng con bạn :v

Mấy đứa bạn của con em mình đang tụ tập bà tám chưa chịu ngủ. Thấy cảnh giống mình ngày bưng quả cho chị, dì những năm trước. Kể ra cuộc đời cuxbg chỉ có bấy nhiêu thôi nhỉ, lần lượt, lần lượt.
Mai sẽ có mấy đứa em lóc nhóc cho xách giỏ hoa vì chưa đủ tuổi bưng quả với cả bưng không nổi. Haha mấy ẻm sẽ sung sướng lắm và tưởng mình là nhân vật quan trong trong đám cưới chị Na. Rồi mấy ẻm sẽ kể đi kể lại nhiều lần sau đó về chiến tích xách váy, xách hoa, tung kim tuyến. Cho mấy ẻm làm màu tí là điều binh khiển tướng răm rắp ngay, khỏi quậy phá long nhong hay chèo chẹo làm phiền người lớn, đã thế lại còn khoái. Thiệt là dễ dụ há há

Nhà cửa cũng đã trang trí hết rồi, chờ mai trang trí cô dâu nữa là xong.

Mai nay tự nhủ lòng, nhủ mặt không được nhăn, phải tươi cười. Con Cú nó cưới rồi nó bảo vậy.

Còn tùm lum tà la thứ khác nữa mà giờ chữ nghĩa nó bay biến hết rồi. Thôi hẹn những blog sau.

Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

#7 Nhật ký cô dâu - 1 ngày bên trái

Ngày cô dâu (mới có thời gian rảnh) đi làm đẹp.
Mình vô cùng ngưỡng mộ các bạn đẹp bởi vì làm đẹp là điều vô cùng tốn thời gian, công sức và lòng kiên nhẫn.
Mình xách đầu đi nhuộm chân tóc, sau khi bị gội đầu cào xào xạc, trét thuốc nhuộm lên... oimeoi... nó rát cứ cảm giác bị cạo đầu bôi vôi vậy. Chuyển tiếp qua hấp dầu cái đống rơm trên đầu, trời ơi nó nóng mấy cái chỗ rát hồi nãy á... huhu. Hấp dầu xong mình phải đem đầu đi xả lại, lại bị cào mấy chỗ rát và nóng lúc nãy...
Rồi, mình cũng làm móng tay, móng chân. 8 tỉ năm không làm, giờ 10 đầu ngón tay cứ như mới bị lăng trì vậy...
Nhiêu đó thôi ngốn mất tiếng rưỡi của mình rồi. Mà mình thấy mấy bạn đẹp làm chuyện ấy mỗi ngày, mỗi tuần. Thật ngưỡng mộ mấy bạn đẹp quá. Mình lười và thiếu kiên nhẫn quá nên mình đỡ đẹp hơn mấy bản cũng dễ hiểu.
Tiếp nối chuyện làm đẹp, mình kể tiếp chuyện trang điểm cô dâu. Ta nói tìm đc người qua đảo làm lú tờ mờ sáng rồi còn phải theo xe ra Quảng Ngãi nữa là bao hiếm như thú luôn.
Rồi xung quanh ba cái chuyện quần áo, hoa hòe, trang điểm trang trí thôi mà nó rộn ràng hết cả mệt mỏi.
Làm đẹp thậy khó!

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

#6 Nhật ký cô dâu - 2 ngày bên trái

Những ngày này, mình tự ném bản thân vào tình huống khó chịu. Đó là tình huống phải làm một việc vô cùng vô nghĩa đó là đám cưới. Mình cho rằng đám cưới vô nghĩa, hoặc ít nhất đám cưới của mình vô nghĩa vì nó không còn mang ý nghĩa kết hôn như nó vốn dĩ. Tụi mình về sống với nhau, được gia đình 2 bên công nhận, chỉ cần 1 tờ giấy đăng kí kết hôn để nhắc nhở trách nhiệm của 2 đứa. Vậy là vô vàn hôn nhân rồi, cần chi đám tiệc linh đình. Ngày trước, trai gái đến với nhau khó khăn, đám cưới rình rang để gia đình, xã hội công nhận. Bây giờ, những điều đó quá cũ kĩ và đã có cách thức hợp tình hợp lý hơn thay thế rồi. Đám cưới chỉ còn là nhu cầu không phải là luật pháp. Mà đã là nhu cầu thì ai có nhu cầu làm thì làm, ai không có nhu cầu thì dẹp. Trớ trêu thay, dường như mọi người đều có nhu cầu còn cô dâu thì không, không, không, không hề, không một chút nào!!!!!!!

Mình ghét cay đắng cảm giác bị sắp đặt. Dù là sắp đặt vào đống vàng hay đống cứt mình đều ghét. Đám cưới cho mình cảm giác bị sắp đặt đến mức nghẹt thở. Cô dâu giống như hình nộm đến ngày chưng diện lòe loẹt lên đeo vàng, cươi tươi chụp hình. 
Điều làm mình ghét đám cưới nhất là nó làm tình cảm 2 đứa mình sứt mẻ. Mình không nhớ đây là lần thứ mấy tụi mình cãi nhau, giận hờn, trách móc vì chuyện đám cưới. Cảm xúc ngay lúc này của mình là chỉ muốn bỏ trốn, không phải làm cô dâu, không phải trét son phấn lên mặt, không phải trải qua bao nhiêu lễ nghi thủ tục nữa. Mình chỉ muốn làm người yêu, làm con và làm tốt các vai trò khác trừ cô dâu. Chức danh chỉ hữu dụng 1 lần duy nhất mà ám hại cảm xúc cả 1 đoạn đời. Mình không chấp nhận, không hề chấp nhận.

Cho tới bây giờ, đám cưới là chuyện bất lực nhất cuộc đời mình. Dù mình có cố vùng vẫy bao nhiêu thì vẫn không thể tung ra khỏi xiềng xích đạo nghĩa.

Còn 2 ngày nữa thôi là mình chính trở thành cô dâu. Người đó không phải là mình đâu, vì thậm chí cô ta còn không được nói lời nào trong cái ngày người ta xếp cho cô làm nhân vật chính ! Khi không thể đấu tranh được nữa, mình dùng chút ý chí còn lại để chịu đựng. Chịu đựng những ngày yêu thương biến chất thành bất đồng, tranh cãi, chịu đựng những sắp đặt hiển nhiên của người khác, chịu đựng tất cả mọi thứ kể cả những cơn buồn bực của vị hôn phu. 

Ở giây phút này, mình nhớ người đàn ông của mình từ nhiều năm trước. Người đã bỏ mình đi không một lời tạm biệt. Người đã để mình tự lớn lên không có sự bảo bọc của người cha. Ngày hôm đó, nhiều người sẽ nhắc đến người đó, nhắc đến đoạn đường ngắn chúng ta đã đi với nhau và nhắc đến đoạn đường sắp tới có một người đàn ông khác sẽ đi cùng mình. 

Những đêm ròng mình không thể chợp mắt, rồi lại giàn dụa nước mắt gõ lách tách những câu than trong tiếng ngáy pho pho của người ban ngày tỏ ra lo toan sốt vó. Mình tự tin chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của bản thân nhưng dù sao, sóng nhỏ vẫn chòng chành con thuyền.

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

#5 Nhật ký cô dâu - 4 ngày bên trái (là rất gần rồi đó)

Mấy ngày này không còn  giận dỗi, tủi thân với chú rể nữa, ngược lại, hai đứa mình đang rất yêu thương nhau, dìu dắt động viên nhau vượt qua thảm họa này.

Cho đến lúc này, mình chính thức phó thác hết các công việc ngoài quê cho Má và Vy, muốn chọn gì chọn, màu gì, kiểu gì cũng được. Mình chỉ tới ngày về làm cô dâu mà thôi, ai nhìn dô chê dân event đồ gì kệ nha, mệt quá, không làm giùm đừng có nói :v 

Công sức mình nhịn đói nhịn khát, tọng 1 lít bưởi ép mỗi ngày giảm được 3kg chưa kịp mừng thì 2 ngày cuối tuần nó lên lại 2kg. Cuối tuần này chú rể không đi làm mà ở nhà chở mình đi vòng vòng mua sắm, phát thiệp. Mình có thể nhịn đói được còn con Bò thì không. Thế là sáng ăn, trưa ăn, chiều ăn. Lúc ăn mình đều bỏ hết carb qua cho bạn kia, mình chỉ ăn thịt thà, rau cỏ thôi... vậy mà nó cũng lên kg huhu 

Cuối tuần mưa gió, 2 đứa phải lặn lội ngoài đường và ước gì không có đám cưới để nằm dài ở nhà ngủ nghỉ, ăn uống, chơi game thooiiiiii 

Có phải cô dâu nào cũng như mình không, càng gần tới ngày càng muốn dẹp đi cho rồi. Tưởng tượng cảnh vật vờ cả đêm trên xe về quê (xe đi chơi thì vui nhưng xe về đám cưới thì mệt) rồi ròng rã 2 ngày trời đón họ, rước dâu, chạy qua chạy về Quy Nhơn - Quảng Ngãi chắc cô dâu chú rể không còn hơi sức đâu mà đếm tiền quá...

Nếu tự nhận mình là người của công việc thì hơi lố, nhưng thấy việc là mình ham chịu không nổi, bay vào làm cuồn cuộn. Nhưng mà mấy ngày này, công việc thì gấp gáp, đầu óc thì phân tán, sốt ruột không kể sao cho siết. Rồi sao nhiêu job freelance, bao nhiêu cơ hội buôn bán đều bị pending hết... vừa tiếc, vừa tức. Mình mà ôm xô là đang cảnh cho vàng cho tiền có người gọi hỏi bài, dí deadline thì khổ :)) Thôi đợi đấy, nhân tài không thiếu cơ hội haha

Sau đám cưới, nhất định mình phải viết lách lại đàng hoàng, không có than khóc bấn loạn như mấy cái Nhật ký cô dâu này nữa. Văn chương sắp xếp quy cũ, lật lại nghề viết, nuôi tiếp mộng nhà văn hahaha

Điều mình lo lắng nhất bây giờ là đám cưới không ai đi :D Xưa giờ mình nổi tiếng ăn chơi la liếm nên bạn bè quá nhiều, số lượng khách mời của mình gần gấp đôi của Bảo. Mình vô cùng áy náy nhưng không thể nào khác hơn, vì mình còn muốn mời thêm, mời thêm, mời thêm... Sau đám cưới nhất định mình phải viết một bài bố cáo xin lỗi toàn dân, mong bà con thông cảm vì quy mô tiệc có hạn nên chỉ có thể gửi thiệp hồng cho bấy nhiêu, chứ thực ra mình muốn mời hết bạn bè thân quý bấy lâu. 

Sau rất nhiều chuyện, điều mình muốn ghi nhớ nhất là "biết ơn". Mình thực sự biết ơn người thân, bạn bè luôn ở bên cạnh giúp đỡ mình. Mình luôn cảm thấy biết ơn vì những điều đó. Có thể những người giúp mình họ không khi nào cần đến sự giúp đỡ của mình nhưng với lòng biết ơn mình luôn ở đó và sẵn sàng giúp đỡ khi họ.

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

#4' Nhật kí cô dâu - 9 ngày bên trái

Sở dĩ ra đời cái #4' này là vì có 1 cái #4 tan thương khốc liệt mà có lẽ nhiều năm sau này, khi cô dâu thấy rằng những đau thương dằn vặt bây giờ không còn xá chi nữa thì mới đăng. 

Tối, cô dâu mệt mỏi về nhà sau những ngày chạy việc cho cả tháng để làm... cô dâu. 
Đêm, cô dâu tiếc nuối viết cho hết blog #4 - 10 ngày bên trái để kể lể miên man những sự tình. Càng viết, cô dâu càng moi móc ruột gan, càng tự làm tan nát cõi lòng đến nỗi bật khóc không kịp chấm câu. 
Cả đêm ngồi rấm rứt trong toilet nghĩ rằng tại sao mình phải sống những ngày như thế này? Cuộc đời mình nếu tiếp tục như thế này thì mình sẽ phải chấm dứt thôi

Mình không được di truyền cái gen chịu đựng như Má mình. Mình ghi nhớ câu nói của Tâm Phan "Chồng vẫn có thể phản bội mình, con cái vẫn có thể bất hiếu, dù mình có hi sinh cả cuộc đời cho họ..." 

Mình nhớ điên cuồng những chuyến đi...

Cho đến giờ và chắc là đến cuối cùng, mình vẫn sẽ giữ suy nghĩ, mỗi người phải và chỉ sống với chính bản thân họ, dù học có cha mẹ, có bao nhiêu vợ chồng, bao nhiêu con, thì họ vẫn phải sống với chính bản thân họ mà thôi. Mỗi người đều làm những điều mà họ muốn, đừng viện lý do này nọ xa xôi, khi bạn đã quyết định làm gì thì bản chất đó là điều bạn muốn. Khi bạn không thể đi xa, không phải vì bạn không có tiền, thiếu thời gian mà  vì bạn không muốn. Nếu bạn muốn, tiền có thể kiếm được và dành dụm, thời gian có thể sắp xếp và dành dụm. Chỉ có những người rồi họ sẽ già nua và chết đi không đợi đến khi bạn đủ tiền và thời gian để đi gặp họ. Chỉ có bây giờ khi bạn còn có thể đi và nếm trải chứ không phải là khi mắt mờ chân yếu, uống thuốc sống qua ngày. Những điều bình thường đó mình cứ phải nhai đi nhai lại vì mãi mình vẫn chưa làm được.
Cô đơn là 1 điều hiển nhiên. Nếu không tự khuếch đại nỗi cô đơn đó lên thì nó là sự độc lập và tự lập.
Cuộc đời mình vẫn đó mà mình đã đâu mất rồi?