Thứ Hai, 24 tháng 12, 2018

Mặt nước êm đềm trở lại

"Tớ nghĩ cuộc đời thỉnh thoảng thích làm điều đó; nó nhấn chìm cậu và khi cậu thấy không thể chịu được nữa thì mặt nước lại êm đềm trở lại." là câu mình thích nhất trong Love Rosie. Nó là điều mình luôn nghĩ đến mỗi khi cảm thấy không thể chịu được nữa.

Khi nhận ra mình thật đáng chán thì mình cần cho bản thân 1 chút thời gian để chán để rồi sau đó sẽ phải tự làm cho mình thú vị hơn, làm cho mình yêu thích chính mình hơn.

Lại là một ngày chủ nhật rảnh rang một chút để viết linh tinh, hôm nay cũng như cả tuần rồi làm được nhiều việc khiến mình thấy tự hào và vui vẻ hơn.

Mục tiêu từ giờ đến cuối năm là xử lý đống hàng tồn để rộng chỗ decor nhà. Đã hi vọng không sống trong nhà kho nhưng đâu vẫn hoàn đấy.

Đã mua lịch 2019 và plan cho 2 cái plan bự nhất năm 2019.

Bây giờ chờ khoản tiền đang lẽ được nhận từ 3 tháng trước nữa là khép lại 2018 ổn thỏa.

2019 sẽ là năm của những trải nghiệm mới và thành công nhé, đừng trải bại nữa =.=

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2018

Cuối tuần đáng sợ

Cuối tuần là một khoảng thời gian rất đáng sợ hay đúng hơn là đáng sợ khi nó là 1 cuối tuần mất điện thoại và nó chỉ trải qua mới 1 tuần thôi.

Cả tuần qua mình gần như bàng hoàng và buồn bã không làm được gì cả. Mình không ngừng trách bản thân quá chủ quan và bất cẩn. Từ việc khóa balo, khóa sim và khóa điện thoại. Thật sự là những thứ có thể không xảy ra nếu không thiếu cảnh giác.

Biết rằng việc tiếp tục trách móc và dằn vặt bản thân sẽ không giúp ích gì cả, thay vì vậy mình cần phải ghi nhớ và cẩn trọng hơn. Nhưng bên cạnh xui xẻo đó, những thứ xui xẻo khác ập đến và mình thật sự bại trận.

Mình sống trong cảm giác sợ hãi, ngu ngốc, yếu ớt suốt tuần qua. Việc đọc sách ko làm mình đã hơn, nó không mang lại 1 liều thuốc tinh thần nào cho mình cả. Việc vui chơi với con và cố tỏ ra bình tĩnh với người nhà không giúp mình khá hơn, mình vẫn cứ lôi lại các email cũ, cái flow tụi nó lấy cắp điện thoại và tài khoản của mình để đọc và dằn vặt.

Mình định sẽ dùng điện thoại cùi bắp 1 thời gian để trừng phạt bản thân và khắc nhớ nhưng công việc cần những thiết bị hiện đại hơn. Mình thật sự một lần nữa cảm thất thất bại.

Cảm xúc của những ngày qua là muốn khóc nhưng không khóc được. Mình không có lúc nào để dừng lại, mình không có chỗ nào để ngồi đó gặm nhấm nỗi buồn, tự đưa cảm xúc lên cao để khóc bật ra rồi hết. Hoặc đó là cảm xúc chẳng thuộc thái cực nào để có thể khóc hoặc để có thể xem nhẹ hoặc để có thể biến thành một động lực nào đó. Nó chỉ đơn giản và phũ phàng là 1 bài học nhớ đời về cái giá của sự chủ quan, và khinh suất.

Và mình biết là mình sẽ còn khó vượt qua nó không 1 khoản thời gian nữa cho đến khi có 1 điều gì đó có thể bù đắp hoặc nó trở thành vô cùng sâu thẳm, vô cùng buồn đau, vô cùng oán hận để có thể bật được ra.

Và mình biết rằng, mình cần phải biết cách tự bảo vệ bản thân, tự lo cho bản thân ổn thỏa trước khi xem thường ai, xem nhẹ điều gì.

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2018

Mọi thứ xui rủi đều đến cùng lúc

Mọi thứ xui rủi đều đến cùng lúc hay là sau khi bị cú đầu tiên thì mình không còn sức kháng cự nữa, tất cả những cú sau đều vô cùng đau thương, buồn nản?

Mình đã từng tin là mọi thứ xui rủi đều đến cùng một lúc vì mình đã trải qua rất nhiều lần như vậy.

Nhưng sau đó, mình cần phải động viên bản thân rằng mọi chuyện xung quanh đều xảy ra vốn dĩ như vậy, chỉ có bản thân mình, thái độ của mình, hành xử của mình, quyết định của mình mới làm cho đều đó thành tai ương hay thử thách, thành buồn đau hay chỉ là một lúc trầm thôi.

Và mình đã cố gắng tìn vào thái độ đó, cố gắng sống theo thái độ đó để vượt qua mọi không hay đến với mình.

Tuy nhiên, có những lúc mình không muốn tin nữa, mình mệt mỏi và muốn bỏ cuộc.

Lúc để quên điện thoại trong túi quần, má lấy bỏ vào máy giặt và mình đã cố gắng hết sức để bình tĩnh bằng cách đi mua ngay 1 cái mới. Nhưng lần này, mình cũng đã cố gắng hết sức bình tĩnh, giữ sự vui vẻ lạc quan nhưng không có tiền để mua cái mới. Mình gặp vấn đề về tiền bạc đã hơn 3 tháng rồi, 3th liên tục mình không có tiền, không có thẻ visa để trả tiền dẫn tới ilound của mình chưa cập nhật hết, mất ip cũng không có gì ghê gớm nếu iclound vẫn còn, nhưng mình thì khác vì mình hết tiền.
Mất điện thoại cũng không có gì ghê gớm vì mình vẫn còn cái backup nhưng mình vẫn dùng điện thoại livestream mỗi tuần và làm việc mỗi ngày. Giờ mình phải làm sao.

Và kinh khủng nhất là mình sợ mất nữa.

Và mệt mỏi hơn là mình phải gia nhập hội cư dân đi đòi công lý, lên công ty bán nhà chầu chực để gặp giám đốc rồi lại nghe hứa suông rồi nghe thách là kiện tới đâu tôi hầu tới đó. Các bà các chị rủ nhau lập hội để làm ầm lên, còn mình thì mệt, mình chỉ muốn yên thân. Mình biết là nếu không đấu tranh thì thân cũng sẽ không yên được, nhưng đang mệt, đang buồn, đang rất cô đơn. Các chị em hùng hổ như sắp dở cty đến nơi, ông giám đốc cũng gấu chó quát lại không thua 1 tiếng nào.

Chán chẳng buồn quan tâm.

1000 thứ cần thẻ visa và mình đang cố gắng vượt qua, đến mỗi mình muốn lên giết hết mất thằng tào lao trên ngân hàng.

Mấy job ngoài thì người ta đòi tiền chèo chẹo phải mượn tiền để trả, còn tiền của mình thì không ai trả, khó dễ đủ điều từ tháng 9 đến giờ vẫn chưa thanh toán được. Thật sự thật sự quá sức chịu đựng rồi.

Mình sẽ luôn có cách để xử lý mọi thứ nhưng không phải là xử lý hậu quả mà mình chẳng có cơ hội nào để cố gắng thay đổi cả. Điều đó làm mình cảm thấy bất lực hoặc không công bằng.
Mình thật sự không còn đủ sức chịu đựng nữa!!

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2018

Tui là influencer của nhà tui


Đi chạy mất điện thoại.
Rất là buồn vì sự bất cẩn của mình là chủ yếu.
Rất buồn vì mấy cái hình vừa chụp chưa sync nên không có để post 
Rất buồn vì không biết cái misfit track mình đã tiêu bao nhiêu calo rồi.

Nhờ Vy đạt grab về, cả đường đi mình buồn thiu không nói gì, anh tài xế tấp vào tiệm thuốc tây mua khẩu trang y tế đưa cho giữa trưa nắng. Đeo khẩu trang xong ứa nước mắt, mình nghĩ rằng cái khẩu trang 2k chắc cũng đủ bù đắp cái điện thoại 20k rồi đó. 

Thế cho nên khi về nhà mình cũng không tỏ ra buồn bã mấy nữa, tất nhiên là không vui hẳn lên được, cái điện thoại ngày ngày tay trong tay bỗng dưng biến mất nên cứ trăn trở hoài. Bảo cũng cố gắng không trách móc nhưng vẫn không khỏi bực bội. Bảo nói lấy đt anh xài đi, anh có xài gì đâu (mà đi ị anh cũng cầm theo coi). Rồi nhìn mình tiu nghỉu, Bảo nói thôi để anh kiếm thêm 3,4 học viên mới anh mua cái khác cho. Nghe vậy ôm Bảo 1 cái chẳng cần Bảo mua gì cho (lỡ mất cái đó Bảo chửi chết) mà mai mốt có tiền tự mua lấy. 

Vy cũng hỏi có xài dt Vy không, Vy muốn mua cái mới. 

Suy nghĩ thật nhiều về những lúc đó thì thấy là cần nhắc nhở bản thân 1 thời gian, dùng lại dt cũ tìm cách vượt qua sự bất tiện hoặc giảm thời gian dùng đt lại để đọc sách hoặc quan sát nhiều hơn. 

Sáng nay vừa rút 1 lá bài tarot, khi nào cảm thấy biến động hoặc chán chường thì rút 1 lá để đọc chơi suy ngẫm để tìm lời khuyên hoặc chỉ đơn giản là tự động viên bản thân. Lá bài hôm nay có câu 
"có cái nhìn nghiêm khắc và đúng đắn về bản thân"
"Một trong những điều quan trọng nhất phải biết lúc này là bạn không một mình và không phải cố làm mọi thứ một mình"

Chắc chắn là như vậy rồi. 

Mình cũng sẽ không bỏ chạy luôn mà mình sẽ tìm cách khắc phục như chuẩn bị kĩ hơn trong những giải sau, nhắc nhở mọi người xung quanh, góp ý cho BTC cách hạn chế tính trạng này hoặc nói cty promote các phụ kiện chạy bộ trước ngày chạy chẳng hạn haha huhu cty e-com thứ gì cũng có mà để nhân viên ngáo đá ko biết có mấy phụ kiện chạy trên cuộc đời này!!!

Bây giờ mới quay lại chủ đề influencer đó là sau khi chạy 10km buổi sáng + đi lòng vòng báo mất đồ, mượn ip khóa máy, đi bộ ra đầu đường để bắt xe thì buổi chiều Bảo và Bò rủ nhau đi chạy bộ. Thật sự mình có sức ảnh hưởng quá lớn, 1 người tin là mình dị tật bàn chân đi tập gym (được 3 bữa nghỉ) cũng không chạy bộ được như Bảo mà chịu mang giày xuống đường chạy lộc xộc còn thằng Bò thì le te chạy theo. Chắc được 1 bữa.

Cảm thấy mình thật có sức ảnh hưởng trong nhà mình nên mình phải cố gắng hơn nữa, sáng nay cũng dậy lúc 5h30 vì cứ mơ về việc bị mất dt và các tình huống mình có thể tránh việc đó :(( Thế là mình dậy thay đồ đi chạy, thật ra đi bộ mặc dù mình mẩy vẫn còn đau nhức ê ẩm. Đi bộ xong lên kêu Bò dậy lùa đi đánh răng rồi đi học đi làm. Vẫn không sớm hơn ngày thường là mấy tại hôm nay có món xôi ngon quá phải nán lại bỏ hộp mang đi. 

Thì mình không có một mình nên mình cũng sẽ không cố gắng làm gì một mình cả!