Có đôi khi bạn cần ra đi khủng khiếp. Thành phố chật chội nhồi nhét tâm trạng bạn mỗi ngày. Cảm giác đi xa, những nỗi niềm bay vèo trôi tuột theo con đường bạt gió. Đi đến một nơi khác là cách dễ dàng nhất để tìm mình khác. Tâm trạng sẽ khác, hơi thở sẽ khác, nước mắt sẽ khác và cái nhoẻn miệng cười cũng khác. Bạn cần phải hít một hơi thật sâu những hơi thở xa lạ trên đồi gió cát, giữa rừng xanh tươi nồng nàn mùi sương, giữa biển trời mênh mông thơm mặn… để những khác lạ đó len lỏi vào từng ngóc ngách suy nghĩ của bạn, đem bạn ra khỏi những bề bộn thường ngày. Biển sẽ hát những câu rì rào tưởng quen nhưng xa lạ mê hoặc bạn, vỗ về bạn rồi đưa bạn về xa xăm của thành phố đông người.
Có đôi khi bạn muốn khóc một trận tơi bời, khóc tức tưởi đến tận cùng của nỗi đau mà bạn cũng không thể định hình được bạn đang đau đớn vì điều gì. Bạn muốn khóc ầm ĩ, khóc gào thét để rồi sau đó mắt bạn có sưng húp, mặt bạn có bơ phờ đi chăng nữa thì bao nhiêu nặng nề cũng bốc hơi theo nước mắt hết. Rồi bạn đi rửa mặt, những giọt nước mắt cuối cùng trào ra cũng được rửa trôi, số còn lại ẩn sâu vào trong bạn để dành cho những cảm xúc, những dằn vặt, đau thương vẫn cứ luôn nồng nhiệt sẵn sàng. Bạn sẽ cảm thấy khóc xong bạn nhẹ như mây khói nhưng mới mẻ hơn rất nhiều. Và rồi bạn sẽ muốn làm gì đó khác những điều đã khiến bạn khóc, chắc chắn.
Có đôi khi bạn chợt nhận ra mình đã bỏ rơi những nỗi nhớ. Như khi vùi đầu vào công việc, những giờ phút tâm hồn bạn cô quánh lại, công việc cuốn bạn đi mê mải để đến khi buông ra bạn thấy mình hụt hẫng đến kiệt sức và vội đi tìm kiếm những cơn nhớ. Bạn không lựa chọn việc kể lể những mệt mỏi, quay cuồng mà công việc đã kéo bạn đi vì câu chuyện đó quá cũ, bạn vẫn đối diện mỗi ngày qua. Bạn chọn những nông nổi, bốc đồng, bạn chọn đi mưa tìm nắng, chọn những ngọt ngào đựng trong cái hũ nhỏ xinh. Và có đôi khi bạn nhận lại là buồn tủi, giận hờn lẫn lộn, nhưng có sao đâu, tâm hồn bạn đã trở lại.
Có đôi khi bạn cảm thấy bơ vơ như chưa từng có ai ở bên cạnh. Bạn tự xoay sở mọi thứ, bạn không cho phép mình than vãn và được chìu chuộng, bạn tự tìm kiếm những điều ấm áp an ủi để cân bằng những chông chênh vốn dĩ… Nhưng SG có vô tình quá không khi có quá nhiều điều để lựa chọn, có quá nhiều điều để buồn, có quá nhiều điều để hân hoan, có quá nhiều phút chạnh lòng, có quá nhiều chuyện để khắc ghi. SG để mặc bạn hoảng loạn khi phải tự mình lựa chọn những điều ngổn ngang đó. Và có đôi khi bạn buồn, có đôi khi bạn vui, có đôi khi bạn tủi thân đến thê thảm, có đôi khi bạn hạnh phúc như không phải sự thật và… có đôi khi bạn không thể định vị được bản thân mình. Bạn không biết mình đang buồn hay vui, đang giận hờn hay cảm thông, càng không biết nên buồn hay vui, nên giận hờn hay không, nên cảm thông như thế nào…
Có đôi khi bạn vi phạm chính những lý tưởng mà mình vẫn từng đinh ninh. Có lẽ bạn cần thời gian để mình nguôi ngoai, để người khác lãng quên lỗi lầm đó. Có lẽ bạn cần sửa sai để cứu chuộc cảm giác phạm tội của mình. Có lẽ bạn cần một ai đó làm cho bạn tin rằng sai phạm đó cũng dễ hiểu thôi, rằng bạn luôn được chia sẻ và thông cảm. Hay có lẽ bạn cần thay đổi những lý tưởng chắc chắn kia để tìm cho mình những cân bằng mới. Nhưng có lẽ bạn không nên im lặng, không nên chôn vùi sự vi phạm đó vào nơi sâu thẳm mà chính bạn cũng không thể chạm vào để rồi từng người, từng người đến bên bạn đều bị tổn thương.
Ps: 1 tháng lẻ mấy ngày của sự cố gắng, kể từ ngày lá thư tay được gửi và bắt đầu quen những hương vị của nhau. Có rất rất nhiều điều có lẽ không cần nhưng dù sao cũng đã biết và cố gắng thấu hiểu, cố gắng lý giải và cố gắng cảm thông. Và sẽ tiếp tục cố gắng với tất cả cảm xúc chân thành nhất. Nhưng có đôi khi nhưng phút vô tâm làm chòng chành con thuyền nhỏ.
SG ngày 10/10/2013 - Ngày tình yêu làm buồn lặng lẽ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét