Tâm hồn mình đang lơ lửng nên
cái tựa cũng lơ lửng theo. Mà thực ra, ý mình là không muốn lơ lửng ngay từ
trong tựa đề. Nhưng mà không hiểu sao, dù viết ra hay đọc lại mình vẫn thấy cái
tựa đề quá lơ lửng. Chắc tại mình đang lơ lửng :D
Phú Riềng - Chuyến công du mùa thu 2013
Cũng tròn 2 tháng mình quay
trở lại ngồi văn phòng sau 2 tháng ngồi nhà chơi không. Thời gian thì chả đáng
kể gì nhưng mình cũng ráng kể vì 2 tháng này, 2 tháng nọ (tổng cộng là 4 tháng)
đối với một đời người quả thực… cũng không nhiều nhặng gì nhưng điểm nhấn ở đây
là 4 tháng đó ở ngay khúc nào của đời người!
2 tháng đầu là tháng 2 và
tháng 3 năm 2014, ngay sau Tết. Trước Tết, mình đã trải qua 1 thời gian kinh
khủng trong công việc, bao nhiêu dằn vặt cuối cùng quyết định nghỉ việc để giải
tỏa cho bản thân. Về quê ăn Tết không đụng đến cái laptop, cũng không phải
email task mỗi ngày, không có ai gọi điện push, không ôm điện thoại check mail,
cũng không phải mò lên fanpage user với cả contest. Mình chỉ ăn chơi và yêu
đương haha. Đó thực sự là một cảm giác rất khoáiiiii.
Rồi mình mò mặt vào SG với
cuộc phỏng vấn gấp ở 1 agency xịn. Mình hớn hở để gặp minh chủ tương lai bao
nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu khi phải trò chuyện với người ấy qua điện thoại. Cuộc
trò chuyện trầy trật dẫn đến một kết quả bi thương là mình rớt phỏng vấn và còn
giờ cái thói hằn học email ý kiến này nọ sao không phỏng vấn trực tiếp, sao rớt
mà hổng mail thông báo để ngồi hóng.... Haha. Dù sao thì cũng rớt 1 cách hả hê.
Mình tiếp tục ngồi nhà với
đống Đèn pixar bán lai rai sống qua ngày. Nói thêm là thời gian khủng hoảng
trước Tết mình cũng đã từ chối hết mấy job freelance nên thành ra sau Tết không
còn 1 mống. Bao nhiều khờ dại dồn hết 1 thời!
Chuyện mình làm hùng hục mấy
tháng rồi nghỉ chơi bời lêu lỏng 1, 2 tháng là chuyện bình thường trước đó với
cái thứ freelancer ham chơi như mình. Nhưng chuyện đáng nói là 2 tháng này khác
với rất nhiều năm tháng trước đó. 2 tháng này mình phải nuôi 1 con heo học năm
nhất ĐH với phương châm nuôi là “không vì thiếu tiền mà thiếu kinh nghiệm”. 2
tháng này mình có 1 con Bò ở bên canh lúc nào cũng “Em kiếm gì làm đi”, “Em ở
nhà mà ko làm cái này ko làm cái nọ”, “Em không đi làm thì chi tiêu vừa thôi…”
và hàng tỉ thái độ miệt thị người không đi làm. 2 tháng kinh hoàng đó, mình
xoắn đến nỗi nộp cả CV vào Marketing công ty xây dựng, cơ khí hahaha trong khi
mình thề là cuộc đời mình chỉ hợp với Agency trừ Client do chính mình làm chủ
thôi. Thời gian đó, mình stress trầm trọng! Vừa trải qua cơn stress công việc
muốn nghỉ làm để cân bằng thì lại bị thúc đít
phải-có-1-công-việc-mới-là-con-người. Xưa nay mình làm freelancer, bán buôn lai
rai cũng không đến nỗi đói, quan điểm của mình là thu-nhập chứ không phải
công-việc. Nhưng con Bò cũ kĩ của mình thì không nghĩ thế, phải có 1 công việc
bất kể làm việc đó mình vui hay buồn, chán ngán hay hào hứng… và mình bị ảnh
hưởng theo. Mình cảm thấy thất nghiệp là một điều tồi tệ, là do bản thân mình
tồi tệ, là cuộc đời mình tồi tệ chứ không phải do tự mình lựa chọn nữa. Từ đó
mình cảm thấy không hài lòng với bất cứ mọi thứ, mình trút hết mọi giận dữ lên
con em mình, mỗi lần nó làm sai gì là mình nổi cơn tam bành tưởng như muốn giết
nó mới hả dạ, mình tự hành hạ bản thân, khóc lóc xuyên đêm không hết cơn, tức
tưởi như thể cuộc đời mình không có 1 lối đi nào thanh thản.
Ảnh sưu tầm nhưng mà nhìn có vẻ giống mình
Khi mình dứt lòng ở nhà làm
con buôn thì công việc lại ập tới đột ngột như mưa Sài Gòn chưa kịp mặc áo mưa
đã ướt nhem, mà vừa mới tròng áo mưa vào người xong đã nắng tạnh. Quằn quại
chắp nối 2 tháng thử việc với 2 tháng stress và chuẩn bị đám cưới!!!
Ôi đám cưới, đó cũng là một
sự kiện cực kì…đột ngột trong cuộc đời mình. Yêu đương không mấy khi hờn dỗi mà
bàn chuyện đám cưới là chỉ muốn hủy hôn!!! Đám cưới của mình mà mình không được
tự quyết, phải theo thông lệ, lễ nghi và đau khổ nhất là bao nhiêu ấp ủ lung
linh về chuyện cưới chồng đổ sầm cái ầm khi cưới chồng thực sự. Đi bụi xuyên
Việt chụp hình cưới -> KHÔNG. Chụp bộ ảnh theo concept những câu tình ca
-> KHÔNG. Tự décor tiệc cưới -> KHÔNG. Làm clip cưới hài hước kể câu
chuyện tình -> KHÔNG. Tự làm MC cho chính tiệc cưới của mình -> KHÔNG. Tự
plan cho tiệc cưới của mình -> KHÔNG. Tổ chức tiệc trên đảo nhà mình ->
KHÔNG. KHÔNG. KHÔNG. Vậy đó, nhưng mà thôi ráng chịu, mục đích chính là lấy
chồng, còn mấy thứ linh tinh cưới xong làm tiếp =.= Chuyện to đùng mình muốn
nói ở đây chính là dấu mốc quan trọng này lại xảy ra vào đúng lúc cuộc đời mình
bấp bênh “2 tháng này – 2 tháng nọ” như đã kể lể ở trên.
Từ rất nhiều chuyện thê thảm
đó, sức khỏe của mình suy giảm trầm trọng, sốt co giật, hạ huyết áp ngất xỉu…
toàn mấy pha suýt chết, thật là biết cách hù dọa con người ta. Thế là mình từ
bỏ thói quen nhịn ăn để giảm cân =.= Ráng ăn uống đầy đủ để không lăn đùng ra
bất đắc kì tử khi không có người bên cạnh. Từ cái cơ thể siêu hấp thụ + ăn uống
đầy đủ nên mình ú lên dần đều TT_TT Ai đời cô dâu cô đồ gì mà ú na ú nần, mặc
áo dài, soire gì mà thù lù 1 cục như đòn bánh tét mắc cười quá chỉ muốn khóc
ròng ròng :v
Và chuyện tồi tệ nhất là đối
diện với vấn đề “tiền đâu cưới”. Lời khuyên chân thành nhất cho những bạn muốn
tự lực làm đám cưới mà không dựa vào cha mẹ là hãy lận lưng vài trăm triệu
(trung bình 100tr/đám/nơi), có tiền để chi thì mọi lăn tăn bị đá văng hết, chỉ
còn lại tình yêu hiểu nhau đến đâu để lựa chọn, thống nhất thôi :v
Có trang horoscope nào đó đã
nói nam Xử Nữ và nữ Thần Nông là cặp trời sinh, mình cũng tin là vậy. Và mình
nhận ra, khi người ta yêu và cùng nhau chung sống, những lãng mạn miên man
nhường chỗ cho yêu thương thực tiễn. Hoa chẳng có ích bằng những ấp ôm mỗi cơn
khóc tỉ tê. Thơ chẳng có ích bằng “ưng ăn gì anh nấu”. Bạn bè đứa nào cũng nói
tụi mày bựa bựa xứng đôi vừa lứa với nhau, nghe còn vui tai hơn khen trai tài
gái sắc gấp vạn lần. “Người đàn ông có bản lĩnh là người
biết dùng sự dịu dàng của mình để khiến người phụ nữ anh ta yêu nhận ra cái sai”
chính là người đàn ông của mình đó. Cảm ơn anh, anh cảm ơn em đi :))
"Khi hai ta về một nhà
Khép đôi mi chung một giường
Đôi khi mơ cùng một giấc
Thức giấc chung một giờ
Khi hai ta chung một đường
Ta vui chung một nỗi vui
Nước mắt rơi một dòng
Sống chung nhau một đời"
(Một nhà - Dalab)
Vậy đó, mọi thứ bắt đầu êm ả
trở lại, mình đi làm mỗi ngày, hóng lương mỗi tháng và đợi ngày làm cô dâu. Ai
cũng phải trải qua những biến cố như vậy trong đời nhưng không có nghĩa là bạn
trải qua rồi hoặc những biến cố “phổ biến” thì bạn được phép coi thường nó. Vật
vã lắm mới qua được, qua được ải này lấy sức đụng độ ải khác ngay thôi. Cuộc
đời mình cũng bình thường nhưng mình hoàn toàn có quyền làm quá mà :P
Còn 24 ngày nữa là mình chính
thức làm cô dâu, hi vọng từ giờ tới đó sẽ cố gắng siêng năng viết mấy bài đếm
ngược để ghi dấu lại đoạn đời này, sau này có cái mà trầm ngâm.