Thứ Hai, 16 tháng 11, 2020

Ngày ba mươi rất buồn

Không ngờ ba mươi buồn như vậy. 
Cơn mưa cuối ngày như để khẳng định lần nữa rằng tuổi ba mươi rất buồn đấy. 
Những ngày dài bất đồng mà mình cố che lấp nó bằng tình cảm cũng không thể vượt qua được cho đến sáng nay. Mọi cố gắng của mình rất mệt mỏi nhưng nhận lại những thứ rất mong manh, sẵn sàng tan biến nếu mình lỗi nhịp một giây thôi. 
Nhiều khi mình không biết rằng mình có đang đi đúng hướng không, khi nào những mệt mỏi này dừng lại và trả lại thành thơi cho mình. Hay vận mệnh của mình chính là đây, là phải cố gắng không ngừng nghỉ là mệt mỏi không thể buông. Cuộc sống của mọi người đều khó khăn như vậy sao, có khi nào mọi người khó khăn đến mức muốn chết đi nhưng vì quá khó nên khônh thể lựa chọn dễ dàng như vậy được. Nếu bây giờ mình bỏ đi đâu đó, tắt hết mọi liên lạc, trong 1 ngày 1 đêm thì mọi người sẽ làm sao, có trách mình nông nỗi không? Mình lớn rồi mình đâu có nông nỗi, mình chỉ quá mệt thôi và mình chỉ tìm cách để mọi người hiểu điều đó. 

Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2020

Vì sao mình ít viết

 Sáng nay, mình lại tự hỏi tại sao bây giờ mình không thể viết dài hoặc khó thể diễn tả suy nghĩ, tâm trạng một cách suôn sẻ được. Và mình nhận ra (một trong những) lý do đó là mình không ngồi viết trong không gian riêng để cảm xúc có thể tự do bộc bạch. Một phần là điều kiện, một phần là do bản lĩnh của mình yếu :)) vì khi ngồi ở công ty hay ngồi ở quán cafe thì không thoải mái để viết vời. Những hôm nào ngồi làm việc khuya thì hẳn là ngồi làm việc khuya chẳng còn hơi sức tâm trí đâu mà viết. Thời gian mình hay dành cho một chút riêng tư chắc là lúc ngồi bus nhưng rõ ôi, cầm điện thoại viết thì rất nhiều yếu tố gây xao lãng lại khó viết dài. 


Có lúc mình còn định đổi tên blog thành Tâm hồn lặng gió luôn vì chẳng thể viết nữa. Nhưng đâu đó trong tâm hồn đầy cảm xúc này vẫn rất muốn viết, dù ngắn hay dài, dù hay hay dở thì viết vẫn là một niềm yêu thích, một điều an ủi mình, bất cứ khi nào. 

Liệt kê lại đây một số nhắc nhở để tự mình có thể viết được nhiều hơn, thỏa mãn hơn (chứ không màn hay dở nữa, chỉ cần hài lòng) 


1. Vốn để viết. 

Làm gì cũng cần vốn, viết cũng vậy. Vốn để viết là vốn tự có khả năng chọn lọc câu chữ, phong cách, giọng điệu riêng; vốn đọc vì văn ôn võ luyện, mình đọc nhiều cái gì mình tự khắc viết ra hao hao cái đó; vốn sống để giúp mình nhìn vấn đề điềm tĩnh và viết chững chạc không bị bốc đồng từ ngữ (hoặc điềm quá thấy chả còn gì đáng viết hihi); vốn cảm xúc, cái này khá mông lung mà mình hay bị ảnh hưởng bởi cảm xúc khi viết (nên mới không theo nghề bán chữ chuyên nghiệp được) vân vân và rất nhiều vốn khác. 

Hẳn vậy nên mình mới mất khả năng viết tốt vì mình gần như không đọc nhiều, chỉ đọc ehon cho con thôi...hức... và đọc các sách chuyên ngành khô khan (nhưng bản thân lại không muốn viết về chuyên ngành trên trang cá nhân) Cuộc sống cá nhân cũng nhàm chán chẳng có điều chi để viết, tuổi trẻ bốc đồng cũng đã qua không còn thiết kể nỗi niềm với cõi mạng nữa =)) hạnh phúc thường im ỉm mà hưởng thụ chứ khoe ra cũng chẳng có gì. Thế, thành ra FB toàn hình con, kể chuyện con thôi. Đôi lúc cũng hơi chạnh lòng, FB hiện lên hình ảnh 1 bà mẹ bỉm sữa nhưng thật ra ko phải thế, tên mình là Nguyễn Lê Ly Na chứ ko phải Nguyễn Thị Mẹ Bò, hay Lê Mẹ Bò Giò =)) tại sao bọn nó thống trị FB thế nhỉ. 

2. Chủ đề để viết

Nếu ngày xưa mình hay viết chủ đề thất tình thì sau khi cưới chồng mình viết chủ đề nói xấu chồng rồi sau khi có con mình viết chủ đề khoe con, quào, mình quả là một người phụ nữ vn điển hình phải không các mẹ. 

Có đôi lần mình viết các chủ đề xã hội, mà các chủ đề đó dĩ nhiên gây tranh cãi vì quan điểm trái chiều, và mình thường cảm thấy tổn thương mỗi đợt tranh luận đó hay nói cách khác là hèn không dám đối đầu với sự va chạm quan điểm, nên mình thôi. Trông ghê gớm vậy chứ mong manh dễ vỡ lắm chòi oi. 


Cũng có đôi lần mình viết các chủ đề chia sẻ cũng lại rơi vào một khoản trời băn khoăn khi những điều mình viết ra nó chưa thật sự tròn trịa, vì kiến thức của mỗi người có hạn thôi, có cái mình còn không biết là mình không biết nên lại thôi, cũng lại là hèn không dám đối diện với những oánh giá của xã hội. 

Thế, cho nên không viết được vì bế tắc chủ đề, riết rồi khi nhìn lại thấy cuộc đời mình chẳng có gì đặc biệt để chia sẻ cả, những điều bình thường đó đã quá nhiều người nói rồi, mình nói lại làm chi, thậm chí nói lại cũng không có gì mới. Biết rằng mỗi người chỉ có 1 cuộc đời để trải nghiệm thôi, mình sống và sẻ chia thôi, cũng là một cách để mình học hỏi, nhưng chữ nhưng quá to để vượt qua nên mình chỉ đang sống và tận hưởng nó thôi không thể viết ra, kể lại một cách tường tận và hay ho. 

3. Viết hay nói

Các năm gần đây mình nhận thấy một sự thay đổi đó là mình sẽ nghĩ được nhiều hơn khi nói chứ không phải là khi viết. Trong khi, trước đó thì ngược lại, mình luôn cầm bút lên thì suy nghĩ mới tuôn theo. Có thể môi trường làm việc hoặc thoi quen sống đã thay đổi luôn thói quen suy nghĩ. Thành ra mình có thể đứng nói nói cả mấy tiếng đồng hồ không thôi nhưng viết thì vài dòng là tắc tị. Vậy cũng tốt, mình định tận dụng làm vlog nhưng sợ bị ném đá =)) nên vẫn chưa haha 

4. Dám

Tóm lại vẫn là dám nghĩ dám làm thôi các bạn ơi, nghĩ được gì viết ra và đăng lên hoặc viết đâu đó cũng được, chứ cứ nghĩ hoài nó mãi ở đó rồi biến mất như nơ-ron thần kinh rơi rụng của chúng ta thôi. 

Viết đến đây thấy quá sức lan man và mông lung rồi nên dừng vậy, byeee

Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2020

Chiếc blog ngày mưa


Trời mưa gió và mình nghĩ là mình cần phải viết cái gì đó dài dài ướt át nhưng cũng bão giông gió giật như mấy cơn mưa qua nay.

Năm 2020 là năm mình sẽ ba mươi tuổi, viết số ba mươi bằng chữ ba mươi để không phải đối diện thẳng thắn với điều đó. Mình sẽ vì mình sẽ chứ mình chưa, mình chưa ba mươi vì chưa đến sinh nhật lần thứ ba mươi của mình, nó tận cuối năm nên mình sẽ được tận hưởng tuổi 20 thêm một tí nữa.

Mình suýt ba mươi và mình có cả chồng và hai đứa con, quào, mình vẫn luôn thấy quào về điều này đó, quào quào quào. Thật ra mình nghĩ mình vốn là người sẽ theo đuổi sự nghiệp, mình sẽ giống mấy chị sếp của mình: độc thân, mi nhon, trẻ trung, xinh đẹp, cá tính, tóc tai kiểu cọ, màu mè… Nghĩ đến đó bỗng mình nhớ ra một chị sếp cũng đẹp, cũng mi nhon, cũng cá tính nhưng có ba đứa con lận, chỉ còn là sếp của mấy chị sếp kia hahaha như một cú tự tát cho tỉnh người. Mọi sự do mình.

Mỗi người đều có sở trường sở đoản, nhưng việc chấp nhận hay cố cải thiện sở đoản là lựa chọn của mỗi người.  Ví như mình, mình bị mù phương hướng, thảy ra đường là mình sẽ đi lạc, từ hồi diadiem.com đến giờ google map mình cũng lạc các bạn ơi, ai hay lạc đường mới hiểu mấy đứa biết rẽ trái rẽ phải im giùm tại đây nha. Mình đã từng rất là khó chịu với điều đó vì nó làm ảnh hưởng công việc, cuộc sống và đặc biệt tâm trạng của mình. Có những lúc đang gấp tự nhiên đi lạc ra tận Bình Chánh hoặc muốn đi về Tân Phú tự nhiên lạc đâu ra bờ kè mà ko biết bờ kè quận nào luôn, lúc đó mình nhìn những con đường cao tốc dài rộng xe chạy vù vù chỉ muốn khóc thôi không biết làm sao nữa =.= không khác gì lạc giữa biển khơi hay bị bỏ rơi trên sa mạc là mấy.  Sau nhiều năm vật vã với cái tính mù đường đó thì mình có chồng, chồng chở đi riết rồi mình nghỉ đi xe máy, mình đi bus hoặc grab luôn mình không cần phải suy nghĩ đến việc đường xá gì nữa khỏe ghê. Qua thời gian nhược điểm của mình có thể không còn là nhược điểm nữa và mình cũng không biết mình nói điều này để dẫn tới ý gì nữa, lạc cmn quẻ như chứng lạc đường của mình vậy đó các bạn.

Sẵn lạc kể luôn, mình mua đồ cho Giò, có 1 cái áo người ta giao nhầm có ghi chữ “Worth the wait”. Trời đất ơi giao nhầm mà ý nghĩa sâu sắc ghê chưa nên mình giữ lại cho nó mặc luôn. Giò là em bé phải đợi ba mẹ có nhà cửa, công việc ổn ổn rồi mới được ra đời đó nên mình luôn tự nhủ “Worth the wait”. Mình thấy điều đáng nhất ở đây là sinh ra một đứa ham ăn, niềm an ủi lớn lao cho gia đình đã trải qua 4 năm với một đứa lười ăn. Cảm giác rất khó tả, mọi căng thẳng, xung đột phương pháp, khoảng cách thế hệ gì đó về tan biến khi cái miệng ham ăn cứ há ra đớp đớp như chim non =))

Quay lại chuyện trời mưa, nhỏ giờ mình ở nhà dột, dột cả nghĩa đen và nghĩa bóng á, tại ba mất sớm. Nhưng gần đây mỗi lần mưa gió, mình hay nói với B là ở trong nhà không dột sướng quá. Hạnh phúc chỉ cần bấy nhiêu thôi.

Dạo này, mỗi lần mình kêu Bảo ơi là Bò chạy ra “có 3 Bảo mẹ muốn kêu Bảo nào” thì mình sẽ phải đọc full họ tên của Bảo mình cần kêu haha cũng thú vị khi đặt tên ba con giống nhau nhỉ. Có nhỏ em nói chị Lyna cuồng chồng quá, đặt tên con theo tên chồng, không có tí họ mẹ, chữ lót từ tên mẹ vào luôn. Ơ thật ra không phải cuồng mà tại tên mình hay xuất sắc quá không thể ghép vào được cộng với họ của chồng là âm trắc nên càng khó ghép. Mình cũng định là sinh con gái sẽ lấy họ mẹ và đặt theo tên mẹ nhưng vẫn ra con trai biết sao giờ, không phải cuồng đâu mà.

Đó, nói một hồi lại quay về chuyện con cái, cuộc đời mình chỉ quanh quẩn bấy nhiêu, nếu không quẹo qua kể chuyện con thì nói một hồi mình sẽ thành nói xấu chồng chứ không có thêm footage gì nữa hic. Mình muốn tìm thêm footage khác nhưng không hiểu sao vũ trụ vẫn xoay về quỹ đạo của nó.

Hoặc là, mình sẽ nói những chủ đề nhàm chán như chuyện ăn kiêng để giảm cân, mi nhon rồi trang trí này kia top to toe hoa hòe lòe loẹt. Nhàm vì chỉ nói thôi chưa có thành hiện thực. 6 năm nay chưa xuống được hàng 4 luôn nói làm gì nứa chứ. Là tự bản thân mình chưa đủ nghị lực chứ nói làm gì nứa. Có cái đợt tóc tai hai lai đồ chưa được bao lâu thì bụng bự rồi cắt tóc rồi đi đẻ tới giờ đầu tóc đen thùi lùi người ngợm vẫn múp míp. Nhưng thật ra mình nghĩ là mình được, mình khá là có ý chí đó, khi nào eo ót lại cái tự nhiên lên hình mình nhiều hơn thôi bớt up hình con lại thooiiiiiii, dĩ nhiên royyyyyy

Hồi đầu năm 2020 mình có viết rất nhiều mục tiêu cho năm mới á, giờ không dám review vì hình như chưa được cái nào thì phải hahaa, nên mình chỉ muốn theo đuổi mục tiêu giảm cân hoy nà, mình nghĩ là được cái đó đi rồi tự nhiên mấy cái kia nó ập tới.

Viết ba láp một hồi nghĩ lại không muốn đăng FB nữa thôi đăng quá chốn hoang vắng này, giống như mình vẫn hay muốn về Hải Minh ở ẩn vậy đó. Mình thật sự rất muốn về đó ở luôn hoặc ít nhất rúc về ở 1 tuần rồi hãy quay lại thực tại. Hải Minh giống như một nơi tác biệt khỏi guồng quay cuộc sống, mình có thể thảnh thơi ăn ngủ, đi loanh quanh thả hồn bồng bềnh. Nhưng chắc chắn là sẽ không bồng bềnh mãi được nên mình chỉ muốn lâu lâu về trốn 1 tuần để điều dưỡng tâm hồn lại thôi.

Những ngày mưa gió làm tâm trạng chông chênh nhiều quá, nghĩ nhiều thức về công việc về những việc mình đang làm có đáng hay không. Nhưng rồi cũng phải lựa chọn và bước tiếp thôi, không thể ngừng lại. Điều mình có thể làm là giữ cho tinh thần tích cực, giữ cho mình luôn đúng hướng, giữ cho cảm xúc của mình cuối cùng vẫn là hạnh phúc để làm tiếp. Để được như vậy thì có những lúc phải đối diện với lựa chọn, có những lúc cần phải từ bỏ, có những lúc cần phải bão giông thì mới đến được nơi êm đềm.