Thứ Tư, 22 tháng 5, 2019

Có nhiều lúc trong cuộc đời bạn muốn bỏ trốn

Có nhiều lúc trong cuộc đời bạn muốn bỏ trốn hoặc không muốn gặp ai hết.

Đó có thể là những lúc nhiều việc nhưng nguyên nhân bạn muốn bỏ trốn không phải vì nhiều việc mà là cảm giác thất bại. Nhiều việc và nhiều việc thất bại, không suôn sẻ, bị đánh giá tệ, bị chê trách dù bạn đã thật sự làm hết khả năng (hoặc không hết khả năng của bạn cho việc đó, vì 1 phần khả năng của bạn phải cân cho các việc khác cùng lúc đó). Và bạn cảm thấy cuộc đời này thật là chán vì sự cố gắng không có ý nghĩa gì lúc này cả, bạn quay ra nghi ngờ năng lực của bản thân, bạn đánh giá cộng sự và những người bên cạnh cũng chán chẳng khác gì cuộc đời này cả. Thế nên bạn muốn trốn hoặc không muốn gặp ai hết.

Đó có thể là những lúc bạn cảm thấy vô cùng mệt mỏi kể cả việc ăn uống hay ngủ nghỉ cũng làm bạn mệt mỏi nhưng nguyên nhân bạn muốn bỏ trốn không phải vì mệt mỏi mà vì tâm trạng đang ở sát đất của bạn. Bạn thất vọng về mọi thứ kể cả món ăn yêu thích cũng thấy thất vọng vì nó không ngon, kể cả thời gian ngủ cũng làm bạn thất vọng vì thời gian không giúp đẩy lùi những rối bời trong đầu và kéo tâm trạng bạn lên được. Dù vẫn chìm trong cơn ngủ mệt mỏi rồi sáng hôm sau bạn cũng thức dậy với đúng những bộn bề đó hoặc hơn vì cộng thêm áp lực thời gian. Và bạn cảm thấy cuộc đời này thật chán, những vai trò trong đời làm bạn chán, những mối quan hệ làm bạn bực dọc và chẳng còn lý do gì để duy trì nữa khi bạn đang mệt mỏi thế này. Thế nên bạn muốn trốn hoặc không muốn gặp ai hết.

Đó có thể là những lúc bạn cần sự an ủi, động viên nhưng chẳng đứa nào thèm nói và bạn muốn bỏ trốn không phải vì không được an ủi, động viên mà vì có quá nhiều đứa an ủi, động viên và bạn thấy chẳng cần nữa. Và cuộc đời này lại trở nên chán ngắt vì tụi nó chẳng an ủi khi cần và chẳng bơ khi mình không cần nữa. Bạn nghĩ đến việc tại sao mình không thể sống như người tàng hình hoặc chỉ hiển thị bằng tín hiệu thôi để vẫn có thể nhận biết sự hiện diện của nhau nhưng đừng nhìn thấy những điều như là đôi mắt đỏ hoe hay body ngày càng mập hay đôi giày không được sạch sẽ lắm. Cái cách vận hành đó cũng chán chẳng khác gì cái cảm xúc này. Thế nên bạn muốn trốn hoặc không muốn gặp ai hết.

Đó có thể là những lúc bạn vừa mới hả hê chửi đứa nào đó xong bạn lại chẳng thấy hả hê nữa, cũng không hối hận gì, cũng chẳng muốn chửi đứa khác để tìm cảm giác hả hê tiếp. Chỉ đơn giản bạn muốn bỏ trốn vì bạn thấy rằng những việc đó, cảm giác hả hê đó thật vô nghĩa, đứa kia có thể tổn thương hay gì đó bạn cũng không còn quan tâm, bạn có thể hối lỗi hay gì đó bạn cũng không còn quan tâm, bạn chỉ quan tâm là bạn không còn quan tâm gì cả. Và bạn lại chán cuộc đời vì cuộc đời chẳng có gì để bạn quan tâm. Cảm hứng mỗi ngày, mỗi lúc trở thành thức gì đó khó hình dung và dĩ nhiên khó đạt được vì chán đó. Thế nên bạn muốn trốn hoặc không muốn gặp ai hết.

Nhưng thực tế là bạn không thể trốn (hoặc chỉ một lúc chui vào toilet thôi) và cũng không thể không gặp ai hết. Nhưng bạn hoàn toàn có thể sống như đang trốn và biểu hiện như không gặp ai hết. Nhưng chắc chắn như vậy là không đủ cho sự chán đời này. Và điều bất hạnh là bạn cũng không biết làm gì tiếp theo ngoài việc trốn, không gặp ai hết và đợi cho cơn chán này đi qua.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét