Hôm nay đi bus gặp 1 em bé ói trên xe và khóc lóc. Cũng may mẹ em bé dỗ dành ân cần và khuyên em nín đi mẹ thương chứ không la quát như mấy mụ mẹ khác. Em bé chỉ khóc một chút vì khó chịu và cũng nín vì mẹ dỗ.
Mình nhớ em bé Bò những lần bệnh đều không hề khóc một chút nào. Lần Bò bị mắc xương cá, nó khó chịu cứ móc họng và ói. Bò nghe lời mẹ khuyên là bình tĩnh, ngậm chặt miệng và thử nuốt trọng cơm. Vì thử nhiều cách không hết nên phải bế Bò đi BV. Bò không khóc cũng không rên la than thở, lên BV trong lúc chờ BS còn dạo ra vườn hoa chơi và xin nước uống. Bò nghe theo hướng dẫn của Bs mặc dù cái kẹp chọc vào họng rất khó chịu, lúc vừa được gắp xương ra Bò tự nói cảm ơn BS và tuột xuống ghế chứ không cần mẹ nhắc. Chắc nó cảm nhận được sự dễ chịu ngay sau khi gắp được xương ra và chính Bs giúp làm việc đó.
Lần Bò bị rối loạn tiêu hoá ói liên tục và đau bụng cũng không khóc, chỉ xịn mẹ cho áp bụng Bò vào bụng mẹ rồi nằm ôm mẹ. Chở đi BV Bò ói lên người mẹ Bò còn cảm thấy có lỗi xin lỗi mẹ và tự kể tội mịn với ba.
Vì Bò mà mẹ muốn có thêm em bé nữa, mẹ muốn có thêm nhiều tình yêu thương hơn. Mẹ thương em bé Bò, cảm ơn Bò rất nhiều vì đã giỏi và ngoan như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét