Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

Lặng yên

Có những lúc cần lặng yên như là lúc này.

Mệt vì đã nói quá nhiều, mà lẽ dĩ nhiên nói nhiều tốn thời gian nhiều, tốn thời gian nói thì bớt thời gian làm lại hoặc bớt thời gian ngủ nghỉ lại thành ra mệt.

Nhưng suy cho cùng, sự mệt đến từ sự buồn chứ cũng chẳng phải do sức lực là bao. Nói nhiều nhưng thấy vô ích hoặc chẳng được như điều mình mong mỏi khi cất lời, thành ra buồn. Cái buồn đến độ chẳng buồn nói nữa nó mới mệt làm sao, không nói nữa, không làm gì nữa mà mệt ơi là mệt.

Rồi khi mà lặng im lại là lúc nhiều lới nhất, nhiều lời mà không nói ra được ứ đọng chất chứa thành hành động. Những lúc đó, hiện thân là 1 con Bò Cạp, đanh đá, soi xét, lạnh lùng... rất nhiều tính từ không được thân thiện cho lắm.

Mình thường chịu phần thiệt để muốn được phần hơn. Nghe có vẻ kỳ nhưng thật ra người chủ động chịu phần thiệt là họ được phần hơn ở: chủ động hơn, hào phóng hơn, giỏi hơn, bao dùng hơn, giàu hơn, hiểu chuyện hơn... Vì những cái hơn đó nên mình thường làm vậy. Nhưng đôi khi người khác cũng muốn phần hơn. Có khi họ muốn tốn ít tiền hơn, có khi họ muốn được nể trọng hơn, có khi họ muốn được chú ý hơn, có khi họ muốn giỏi hơn, hiểu biết hơn, sáng suốt hơn, có quyền quyết định hơn... Và đôi khi những mong muốn đó đụng chạm nhau khi mình không muốn thay đổi ý định của mình và đối phương cũng vậy. Khi đó, tất nhiên, là mâu thuẫn. Giải quyết mâu thuẩn là bản chất của sự tiến hóa, tiến bộ nhưng song song đó là sự đào thải. Đối diện với cái đó trước mới có thể ung dung tận hưởng thành quả của tiến bộ.

Và mình đang đối diện với mệt buồn khi phải giải quyết quá nhiều mâu thuẫn.

Cần lặng yên 1 chút.

Đi coi phim 1 mình, vài phim cũng được.

Rồi làm những chuyện mình đã dự định, 1 mình cũng được.

Rồi tính tiếp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét