Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

#1 Lời tự sự đầu tiên

Tôi là 1 cô nàng Thần Nông đậm đặc vì sinh vào ngay giữa cung, là 9X thế hệ thử nghiệm (1990) nên đôi khi không biết xếp mình vào thế hệ nào.

Có vài người (mà thường là "thế hệ trước") cho rằng việc tin vào lý thuyết cung Hoàng đạo là điều rất ngớ ngẩn. Riêng tôi thấy rằng đó là một niềm tin thú vị cũng như bạn tin vào Chúa Trời hay Đức Phật. Có thể so sánh với Tôn giáo là hơi khập khiễng nhưng suy cho cùng thì đó cũng là những hệ thống lý thuyết, triết lý do con người tạo ra và để rất nhiều người khác đặt niềm tin vào. Tôi không theo đạo nào cả, cũng không cuồng tin vào lý lẽ cung hoàng đạo. Tôi thấy mỗi hệ thống triết lý như vậy đều hướng con người ta đến điều hay lẽ phải, đều mong mỏi sự chan hòa, cầu tiến nhưng cũng có những bất cập, mâu thuẫn. Tôi thường nghĩ rằng các hệ thống đức tin đó do con người tạo ra từ rất rất lâu rồi, áp dụng vào xã hội ngày nay chắc chắn sẽ có đôi điều không còn phù hợp.



Tôi thích màu xanh blue 1 cách vô thức, cảm giác dễ chịu khi nhìn thấy màu xanh dù là tông nhạt của bầu trời hay tông đậm của màu áo thanh niên tình nguyện. Ngày xưa đi học chuyên văn còn lãng mạn đến độ nghĩ rằng đó là số phận của mình khi màu xanh trong tiếng Anh là Blue còn có nghĩa là cảm xúc buồn, kèm theo lẩm nhẩm bài Love is blue.

Tôi luôn cảm thấy rằng đáng lẽ mình phải sinh ra là con trai. Vì trước hết đó là mong đợi của gia đình như bao gia đình thời trước muốn có con trai nối dõi. Vì tôi không muốn chịu đựng định kiến con gái mà thế này, con gái mà thế nọ. Phản xạ bình thường của con người để chứng tỏ đó là thái độ chống đối. Tuổi nổi loạn của tôi nhiều màu sắc hơn với vài màn say xỉn đáng nhớ, những cuộc đánh nhau loi nhoi, những hoang đàng đủ để sau này trưởng thành bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng mãi đến tận bây giờ, khi thực sự chấp nhận mình sẽ mãi mãi là con gái (nếu không can thiệp sinh-y học) tôi vẫn luôn muốn chứng minh những điều con trai làm được, tôi cũng có thể làm được. Tất nhiên tôi thất bại nhiều hơn thành công. Nhưng ít ra có đôi lần hả hê đủ để thỏa mãn tính hiếu thắng ấu trĩ trong nhu cầu bình đẳng, bình quyền. 

Tôi là con nhỏ lùn tịt cá tính. Haha. Bạn bè hay nhận xét về tôi như vậy. Cũng chẳng vẻ vang gì nhưng tôi thường là đứa lùn nhất trong dòng họ, trong lớp hoặc trong nhóm bạn. Mặc cảm cũng nhàm, tôi biến nó thành đặc điểm, xếp hàng, chụp hình các kiểu tôi đều hiển nhiên chường cái mặt ra trước, chui vào những chỗ chật hẹp như là xe ô tô, lều trại... thì chắc không ai thoải mái bằng. Tất nhiên bất lợi thì vô vàn, cả bao giờ cho hết, nhưng xét theo triết lý lạc quan thì mình nên tập trung vào phần nước còn trong ly hơn là phần ly còn trống. Tôi không cố tỏ ra cá tính nhưng có lẽ đặc điểm cá nhân và hoàn cảnh xung quanh tạo nên cá tính đó. Tôi phải tạo ra sự khác biệt cho mình để không ai phải lẫn lộn tôi với bất cứ một người quen quen nào họ đã từng gặp. Tôi củng cố niềm tin của các bậc phụ huynh ở nhà (sợ tôi thua kém ngoại hình khó xin việc) bằng khả năng vượt trội ngoại hình, nhưng thực sự là nhiều khi cũng cảm thấy một bạn xinh xắn, chân dài hơn qua mặt mình không phải vì khả năng chuyên môn. Lâu dần tôi nhận ra rằng, ngoại hình cũng là 1 loại năng lực, ai đẹp xuất chúng thì đó là tài năng. Có muôn vàn các để trở nên ưa nhìn, xinh xắn, hòa nhã, hợp thời trang, thơm tho, bắt mắt... Cái đẹp và khái niệm bao la rộng lớn không chỉ ở đôi chân :)) mà nó đặt nhiều vào óc - óc thẩm mỹ.

Tôi thích những lý lẽ của Trang Hạ. Cô ấy tự nhận là đàn bà đích thực mà rất nhiều người đàn bà khác tấm tắc đắc ý những luận điệu của cô ấy. Vì vậy mà tôi ảnh hưởng văn phong, lời lẽ của cô ấy hơi nhiều. Sinh sau đẻ muộn, coi như là tiếp nhận tinh hoa của các bà, các cụ vậy :D 

Lời tự sự đầu tiên lê thê vậy thôi, dành hoa lá cành cho những lời tự sự tiếp theo.