Tâm hồn lộng gió
Chuyện của cô nàng tôn thờ cảm xúc.
Thứ Hai, 16 tháng 11, 2020
Ngày ba mươi rất buồn
Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2020
Vì sao mình ít viết
Sáng nay, mình lại tự hỏi tại sao bây giờ mình không thể viết dài hoặc khó thể diễn tả suy nghĩ, tâm trạng một cách suôn sẻ được. Và mình nhận ra (một trong những) lý do đó là mình không ngồi viết trong không gian riêng để cảm xúc có thể tự do bộc bạch. Một phần là điều kiện, một phần là do bản lĩnh của mình yếu :)) vì khi ngồi ở công ty hay ngồi ở quán cafe thì không thoải mái để viết vời. Những hôm nào ngồi làm việc khuya thì hẳn là ngồi làm việc khuya chẳng còn hơi sức tâm trí đâu mà viết. Thời gian mình hay dành cho một chút riêng tư chắc là lúc ngồi bus nhưng rõ ôi, cầm điện thoại viết thì rất nhiều yếu tố gây xao lãng lại khó viết dài.
Có lúc mình còn định đổi tên blog thành Tâm hồn lặng gió luôn vì chẳng thể viết nữa. Nhưng đâu đó trong tâm hồn đầy cảm xúc này vẫn rất muốn viết, dù ngắn hay dài, dù hay hay dở thì viết vẫn là một niềm yêu thích, một điều an ủi mình, bất cứ khi nào.
Liệt kê lại đây một số nhắc nhở để tự mình có thể viết được nhiều hơn, thỏa mãn hơn (chứ không màn hay dở nữa, chỉ cần hài lòng)
1. Vốn để viết.
Làm gì cũng cần vốn, viết cũng vậy. Vốn để viết là vốn tự có khả năng chọn lọc câu chữ, phong cách, giọng điệu riêng; vốn đọc vì văn ôn võ luyện, mình đọc nhiều cái gì mình tự khắc viết ra hao hao cái đó; vốn sống để giúp mình nhìn vấn đề điềm tĩnh và viết chững chạc không bị bốc đồng từ ngữ (hoặc điềm quá thấy chả còn gì đáng viết hihi); vốn cảm xúc, cái này khá mông lung mà mình hay bị ảnh hưởng bởi cảm xúc khi viết (nên mới không theo nghề bán chữ chuyên nghiệp được) vân vân và rất nhiều vốn khác.
Hẳn vậy nên mình mới mất khả năng viết tốt vì mình gần như không đọc nhiều, chỉ đọc ehon cho con thôi...hức... và đọc các sách chuyên ngành khô khan (nhưng bản thân lại không muốn viết về chuyên ngành trên trang cá nhân) Cuộc sống cá nhân cũng nhàm chán chẳng có điều chi để viết, tuổi trẻ bốc đồng cũng đã qua không còn thiết kể nỗi niềm với cõi mạng nữa =)) hạnh phúc thường im ỉm mà hưởng thụ chứ khoe ra cũng chẳng có gì. Thế, thành ra FB toàn hình con, kể chuyện con thôi. Đôi lúc cũng hơi chạnh lòng, FB hiện lên hình ảnh 1 bà mẹ bỉm sữa nhưng thật ra ko phải thế, tên mình là Nguyễn Lê Ly Na chứ ko phải Nguyễn Thị Mẹ Bò, hay Lê Mẹ Bò Giò =)) tại sao bọn nó thống trị FB thế nhỉ.
2. Chủ đề để viết
Nếu ngày xưa mình hay viết chủ đề thất tình thì sau khi cưới chồng mình viết chủ đề nói xấu chồng rồi sau khi có con mình viết chủ đề khoe con, quào, mình quả là một người phụ nữ vn điển hình phải không các mẹ.
Có đôi lần mình viết các chủ đề xã hội, mà các chủ đề đó dĩ nhiên gây tranh cãi vì quan điểm trái chiều, và mình thường cảm thấy tổn thương mỗi đợt tranh luận đó hay nói cách khác là hèn không dám đối đầu với sự va chạm quan điểm, nên mình thôi. Trông ghê gớm vậy chứ mong manh dễ vỡ lắm chòi oi.
Cũng có đôi lần mình viết các chủ đề chia sẻ cũng lại rơi vào một khoản trời băn khoăn khi những điều mình viết ra nó chưa thật sự tròn trịa, vì kiến thức của mỗi người có hạn thôi, có cái mình còn không biết là mình không biết nên lại thôi, cũng lại là hèn không dám đối diện với những oánh giá của xã hội.
Thế, cho nên không viết được vì bế tắc chủ đề, riết rồi khi nhìn lại thấy cuộc đời mình chẳng có gì đặc biệt để chia sẻ cả, những điều bình thường đó đã quá nhiều người nói rồi, mình nói lại làm chi, thậm chí nói lại cũng không có gì mới. Biết rằng mỗi người chỉ có 1 cuộc đời để trải nghiệm thôi, mình sống và sẻ chia thôi, cũng là một cách để mình học hỏi, nhưng chữ nhưng quá to để vượt qua nên mình chỉ đang sống và tận hưởng nó thôi không thể viết ra, kể lại một cách tường tận và hay ho.
3. Viết hay nói
Các năm gần đây mình nhận thấy một sự thay đổi đó là mình sẽ nghĩ được nhiều hơn khi nói chứ không phải là khi viết. Trong khi, trước đó thì ngược lại, mình luôn cầm bút lên thì suy nghĩ mới tuôn theo. Có thể môi trường làm việc hoặc thoi quen sống đã thay đổi luôn thói quen suy nghĩ. Thành ra mình có thể đứng nói nói cả mấy tiếng đồng hồ không thôi nhưng viết thì vài dòng là tắc tị. Vậy cũng tốt, mình định tận dụng làm vlog nhưng sợ bị ném đá =)) nên vẫn chưa haha
4. Dám
Tóm lại vẫn là dám nghĩ dám làm thôi các bạn ơi, nghĩ được gì viết ra và đăng lên hoặc viết đâu đó cũng được, chứ cứ nghĩ hoài nó mãi ở đó rồi biến mất như nơ-ron thần kinh rơi rụng của chúng ta thôi.
Viết đến đây thấy quá sức lan man và mông lung rồi nên dừng vậy, byeee
Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2020
Chiếc blog ngày mưa
Những ngày mưa gió làm tâm trạng chông chênh nhiều quá, nghĩ nhiều thức về công việc về những việc mình đang làm có đáng hay không. Nhưng rồi cũng phải lựa chọn và bước tiếp thôi, không thể ngừng lại. Điều mình có thể làm là giữ cho tinh thần tích cực, giữ cho mình luôn đúng hướng, giữ cho cảm xúc của mình cuối cùng vẫn là hạnh phúc để làm tiếp. Để được như vậy thì có những lúc phải đối diện với lựa chọn, có những lúc cần phải từ bỏ, có những lúc cần phải bão giông thì mới đến được nơi êm đềm.
Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2019
Trầm cảm có phải không
Mình đang cố gắng đối diện và vượt qua những triệu chứng của trầm cảm sau sinh khi sinh em Giò thì điện thoại hư như 1 cách cắt phụt đi sợi dây tích cực vẫn đang ngày ngày kéo giữ mình không rơi vào hố sâu trầm cảm.
Mình đã cố gắng vui vẻ khi phải ở nhà nhiều ngày liền không ra đường, mình giao tiếp với mọi người qua mạng xã hội và bán hàng online.
Mình cố gắng chạy bộ mỗi ngày để có thời khắc dress up bước ra khỏi nhà, dù là đồ thể dục.
Mình cố gắng khắc phục sự khó chịu khi bị căng sữa, chảy sữa bằng cách dùng miếng thấm sữa và hút sữa đúng giờ.
Mình cố gắng không nổi nóng khi Bò nằm ngủ chung, ôm hoặc lăn đè lên ngực đang căng sữa đau nhói.
Mình cố gắng ân cần với Bò khi buổi tối đọc sách buồn ngủ ríu cả mắt nhưng nó vẫn đòi đọc tiếp.
Mình cố gắng giữ bình tĩnh khi mẹ mình lén lúc mình ra ngoài tập thể dục thì rơ lưỡi nước lá hẹ cho Giò.
Mình cố gắng kiên nhẫn khi mẹ mình dành làm hết những việc Bò có thể tự làm như cất đồ, xúc ăn.
Mình đã cố gắng để không lên cơn thịnh nộ với người khác và tự hành hạ dày vò bản thân như trước đây.
Mình đã cố gắng nói với Bảo từ sớm rằng sửa lại phòng ngủ để sau sinh mình vẫn nằm ở phòng mình và có thể ngủ cùng Bảo với Bò thay vì nằm với bà ngoại nhưng Bảo vẫn không làm.
Nhưng mình đã có lúc mất kiểm soát hất chân Bò thật mạnh và bực bội khi tối đang ngủ thì nó gác chân lên mặt, mình đã bóp tay nó thật mạnh cho hả giận khi nó không chịu ngủ, thậm chí mình còn nằm mơ thấy mình đánh Bò rất là nặng nhưng nó vẫn không biết là mẹ đang trút giận lên nó, nó gọi mẹ ơi con đau quá. Lúc đó mình tỉnh giấc và cảm thấy ân hận, mình ôm con khóc như một con rồ, như bây giờ.
Nhưng mình đã có lúc đang hì hục rửa mấy đồ hút sữa thì ném hết xuống sàn, sao mình phải cặm cụi hút, rửa đồ đạc lúc nửa đêm thay vì được ngủ và cũng có những đêm mình thức dậy với 2 bên ngực căng nhức và chỗ áo, nệm ướt đẫm cũng tức muốn gào lên
Bây giờ, ngồi viết những dòng này, mình đã khóc ong hết cả đầu, nghẹt đặc 2 lỗ mũi và mờ nhòe 2 mắt. Mình nghĩ rằng mình sẽ van xin, năn nỉ Bảo làm lại phòng ngủ để mình có thể sắp xếp lại mọi thứ nhưng mình thật sự không biết làm vậy mình có cảm thấy đỡ hơn không.
Thứ Ba, 2 tháng 7, 2019
Thương em bé
Từ hôm chủ nhật thấy dì Vy ko về nhà mà đi với người yêu, Bò lên taxi đã khóc nức nở rồi. Tối thứ 2 Bò lại nhắc không muốn bị bỏ rơi, sao dì Vy không về nhà, rồi cứ ôm mẹ khóc ấm ức làm mẹ thương quá mẹ khóc theo Bò luôn.
Nhỏ giờ Bò luôn ở với dì Vy, dì với quại dẫn đi chơi nhiều hơn mẹ nữa nên đối với Bò gia đình là gồm ba mẹ, quại và dì Vy. Từ khi xuống Thủ Đức ở dì Vy không ở chung nữa, cuối tuần mới về nhà, vì dì đi làm, Bò cảm nhận được sự thay đổi đó. Bò luôn hỏi sao cả nhà đi mà không có dì Vy và hôm qua thì đã đủ lớn và đủ hiểu để biết rằng dì Vy quên Bò rồi :(
Cùng với cảm xúc đó, lúc mẹ kể chuyện đi ngủ đến chuyện Tích Chu Bò lại khóc và nói quại đừng biến thành chim bay mất bỏ rơi Bò nha.
Ôi mẹ thương em bé quá, rồi em sẽ phải gặp nhiều buồn thương nữa khi em ngày càng lớn hơn. Mẹ không biết làm sao để giúp em nên chắc là mẹ sẽ ôm và khóc với em nhé.
Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2019
Cuối tuần của cảm xúc
Thứ Hai, 10 tháng 6, 2019
Mình luôn chọn khó khăn
Có rất nhiều lúc mệt mỏi nhưng rồi mình lại lựa chọn như vậy, thậm chí ngày càng khó hơn.
Có lúc được ủng hộ, có lúc không, nhưng rồi mình vẫn tìm cách để có được những thứ mình muốn.
Như lúc này đây, mình cảm thấy khó khăn đủ bề, hoặc mình cảm thấy lựa chọn của mình dù hướng nào cũng đi vào chỗ khó. Có lựa chọn được gia đình ủng hộ, có lựa chọn chỉ có một mình. Nhưng hơn lúc nào hết, mình tràn đầy hứng khởi và lạc quan để thực hiện. Mình yêu thích cảm giác lạc quan này, dù cho không thực hiện được, không đạt được điều mình muốn thì ít nhất mình cũng đã theo đuổi hết mình cho mục tiêu.
Cố lên!